Game Mobile
add a link
[Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 49
[Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 49
[Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 49 -nhatkychomsao.com
Keywords: nhatkychomsao.com
|
I remember visiting this website once...
It was called [Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 49 - Nhật ký Chòm Sao
Here's some stuff I remembered seeing:
Home » Truyện 12 Chòm Sao » [Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 49
[Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 49
Tiếng lạch cạch phát ra từ phía cửa sổ, gió rít ngoài hiên va vào thành cửa liên hồi không dứt, dường như đêm nay sẽ có bão lớn đổ đến. Ánh nến phả những thanh sắc đượm màu lá, in lên tường tạo thành những vệt sáng nhiều hình thù kỳ lạ, lúng liếc như trêu đùa, có khi lại phẳng lặng tựa bức vẽ vàng đen trên bức tường trạm trổ phượng rồng. Đâu đó thoảng lại hương bạch đàn thâm trầm quen thuộc, tuy nhiên phần lớn lại là mùi thuốc bắc xen giữa vị thanh ngọt của sâm và những loại thảo mộc dùng trị bệnh thông thường.
Cố gắng kéo hàng mi mỏi mệt tựa như khép chặt, Ma Kết ho khẽ hai tiếng rồi ép mình ngồi dậy. Cơ thể chàng nặng trĩu, bờ vai bị thương còn đau rát, dường như đau đớn trong cơ thể muốn chống lại mọi nỗ lực của chàng.
Ma Kết nhìn qua phải, Thiên Bạch Dương đang ngồi kế bên chàng lúc này. Nàng vận bộ y phục bằng lụa trắng, gương mặt còn mang nét lo âu, quan ngại nhưng ánh mắt đã trở nên thoải mái, an tâm.
Bộ y phục vốn thẳng thớm, trang nhã trở nên nhăn nhúm, các nếp vải hiện lên từng đoạn gấp mà nguyên do cũng là ngồi quá lâu. Rõ ràng Tiểu Dương đã ở cạnh chàng trong một khoảng thời gian rất dài, dài hơn nhiều những gì chàng đã nghĩ. Quanh đầu nàng là dải băng trắng xóa, trên vầng trán là vết thương có lẽ chưa lành lại, chàng còn nhớ hôm ấy máu còn chảy thấm ướt cổ áo nàng. Tóc của Tiểu Dương cũng không được cài trâm cẩn thận như mọi bữa, chỉ tùy tiện buộc bằng dải lụa đỏ phía sau, quả thực không nhìn ra phong thái của vị chủ nhân Đông cung cần có.
Ma Kết cau mày, sau cùng những câu quan tâm chàng muốn nói lại giấu đi, chỉ hỏi lại nàng một câu tùy ý.
– Chàng bất tỉnh hai ngày rồi. – Bạch Dương nâng bát thuốc còn nóng trong tay, đưa về phía chàng một thìa thuốc thoảng mùi hương ấm áp. – Chàng uống thuốc xong rồi nói chuyện.
Bạch Dương giơ cao thìa thuốc, nàng thổi nhẹ lên đó vài hơi cho khỏi nóng rồi dịu dàng đưa lên môi chàng, mỗi hành động đều cẩn trọng vô cùng. Ma Kết nhìn nàng không nói, chỉ lẳng lặng uống một hớp rồi lại tránh thìa thuốc thứ hai.
– Ta có thể tự uống. – Nói rồi chàng cầm lấy bát thuốc nhưng tay phải lúc này còn đau, vai cũng nhức nhối, bát thuốc trên tay trở nên run rẩy, thuốc theo đó mà sánh đổ ra ngoài.
– Đừng cố, thiếp cầm cho chàng. Nếu muốn tự uống, cứ múc từng thìa là được.
Bạch Dương lặng lẽ đáp lời.
Nàng không thắc mắc vì sao đột nhiên chàng trở nên lạnh lùng như vậy, chỉ đơn giản giúp chàng toại nguyện. Sau cùng, cả hai cũng không đôi co chuyện uống thuốc ra sao, Bạch Dương cầm bát còn Ma Kết cố gắng xúc từng thìa thuốc đắng cho đến khi bát thuốc trở nên trống rỗng.
– Nàng có thể về được rồi. – Nói rồi chàng nằm xuống, quay người vào trong, cũng chẳng buồn hỏi tình hình xảy ra sau việc sát thủ Minh quốc lẻn vào. Dường như Ma Kếtmuốn trốn tránh điều gì đó, lại như muốn xa lánh người mà chàng lưu tâm nhất trên đời.
– Được, chàng nghỉ ngơi đi. Ngày mai thiếp lại đến thăm chàng.
Bạch Dương vẫn ngoan ngoãn làm theo, không buồn bã ủ dột, càng không cố gắng hỏi han. Nàng chỉ dặn dò đám nô tỳ ở cung phải quan sát biểu hiện lúc đêm về của Ma Kết, hai đêm rồi chàng đều khó thở, cần có người kê cao gối cho chàng dễ ngủ, sau đó mới yên tâm rời đi.
Thực ra, Bạch Dương là người dễ chấp thuận điều người khác làm cho mình, cũng cho rằng Ma Kết sau lần Minh quốc tìm đến đã phiền lòng quá nhiều nên không muốn chàng mỏi mệt thêm chuyện của nàng. Dù bản thân Bạch Dương muốn gạt đi những ngại ngùng lạnh nhạt mà ôm chặt lấy chàng, muốn hỏi xem chàng còn đau hay không, muốn biết vết thương chàng liệu đã đỡ nhiều chưa.
Nàng đã ở phủ chờ chàng suốt hai đêm không ngủ cũng chỉ muốn chờ đến lúc chàng tỉnh dậy, nhưng rồi khi tỉnh dậy nhìn chàng mệt mỏi và xa lánh, Thiên Bạch Dương lại chọn cách rời đi. Suy cho cùng, dù là yêu nhưng với kẻ đã trải qua nhiều mất mát và đánh đổi, nàng vẫn chọn cách làm theo những suy nghĩ lạnh nhạt thông thường.
Tiếng cửa gỗ kéo lại sau lưng, Ma Kết mới gắng gượng ngồi lên, vị công công áo đỏ chứng kiến hết những hành động bấy giờ của chàng mới từ phía bên giường đi lại. Ánh mắt chàng dừng lại phía cửa gỗ, nơi có người chàng thương vừa bước qua. Ánh mắt khắc khoải, đầy yêu thương mang theo đó là nỗi đau giấu kín chỉ dành cho người con gái duy nhất nằm trong tim Vạn Ma Kết.
– Thái tử phi đã ở đây chẵn hai ngày, ngày đêm không ngủ, cũng không chịu đi đâu, chỉ ở đây cùng Thái tử. – Lão liếc qua thấy Ma Kết vẫn trầm ngâm không đáp, lại khẽ lắc mái đầu bạc rồi tiếp lời. – Thái tử phi vẫn ổn, vết thương trên đầu không quá nặng, chỉ thương tổn phần mềm. Còn Thái tử, độc nhiễm tuy đã giải quyết sớm nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn, chuyện của Minh quốc những kẻ cần biết tại hạ đều dặn phải giữ kín. Tạm thời mọi chuyện vẫn ổn.
– Nàng có biết việc ta nhiễm độc không?
– Không, tại hạ không nói, chỉ nói Thái tử bị nhiễm lạnh, không nói thêm bất cứ chuyện gì từ việc hôm trước ở phủ Thái tử phi.
Ma Kết gật đầu, chàng lại ho vài tiếng, lồng ngực trở nên đau buốt.
– Thái tử, người hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày, tạm thời chuyện chuẩn bị cho hôn lễ Hoàng tử đều đã sắp xếp xong, Hoàng đế cũng tạm thời không điều người làm thêm việc gì.
– Được rồi, ta hiểu. – Ma Kết cười nhạt, chàng khép mắt dưỡng thần. – Có điều, sau này Thái tử phi có đến gặp cũng không được cho phép nàng gặp ta, nói rằng ta rất bận. Vấn đề triều đình và biên giới từ mai cũng đưa đến dần đi, tên Thiên Yết đó đã lôi kéo đồng minh, Song Tử cũng đang dần tăng thêm vây cánh cho mình.
Lão công công nhìn vị Thái tử quyền uy trở nên mệt mỏi, đau đớn qua những ngày dưỡng bệnh. Dường như hai ngày chàng bất tỉnh lại là hai ngày chàng phải nghĩ ngợi nhiều nhất, phải suy tính nhiều nhất. Đột nhiên lão thấy thương Vạn Ma Kết, hầu hạ từ lúc chàng còn thơ bé, nhìn chàng trưởng thành qua từng ngày đều học cách chịu đựng một mình.
Mẫu thân bị hại chết, vua cha có phần quan tâm cũng chỉ vì trách nhiệm Thái tử đều đặt lên bờ vai non trẻ của chàng. Ngay cả bây giờ, khi Vạn Song Ngư trở về làm xáo trộn những điều Ma Kết dày công sắp xếp chàng cũng im lặng bắt đầu lại vì cho rằng bản thân còn nợ món tình thân lạnh nhạt chốn thâm cung trước đây. Ngay cả người chàng yêu thương xuất hiện vốn để dành cho những cố gắng bấy lâu, lúc này đây cũng như tuột khỏi vòng tay ấy.
Cuộc đời Vạn Ma Kết có lẽ chẳng khi nào bình yên, ngay cả khi chàng chỉ cầu mong mọi sự giản đơn đến bên mình.
– Thái tử, người đừng cố quá. Hãy lo cho mình trước.
– Ta không cố thì sao có thể bảo vệ nàng, bảo vệ phụ hoàng và đất nước này? Ta vẫn chịu được, ngươi đừng lo.
Ma Kết nằm xuống, chàng không buồn ngủ nhưng lại ép mình phải nắm mắt nghỉ ngơi thật tốt. Chàng muốn mình thật khỏe mạnh, hoặc chăng đủ sức giả vờ bản thân thực sự khỏe mạnh và kiên cường để có thể gánh lên vai mọi chuyện. Ngày mai, ngay ngày mai chàng phải bắt đầu guồng quay quen thuộc, thậm chí còn phải ép mình trở nên lãnh cảm hơn, tuyệt tình hơn với những bước đi sắp tới, những bước đi mà gạt qua tình cảm bản thân chỉ để người chàng quan tâm được an bình, yên ổn.
Là cuộc đời không cho chàng lựa chọn, vậy thì Ma Kết chỉ còn cách bước đi thật vững vàng mà đón lấy thử thách ở tương lai.
Suốt những ngày sau đó, Ma Kết đều không gặp lại Bạch Dương.
Dù là nàng đến tận nơi tìm chàng, Ma Kết cũng viện lý do bận rộn việc triều chính, việc hôn lễ hoặc chăng là quá mệt để tiếp đón nàng. Bạch Dương vẫn kiên trì tìm chàng, nàng không từ bỏ dù rằng đáp lại nàng chỉ là cái chặn tay của đám thị vệ, hoặc chăng những câu giải thích qua loa từ người thân cận bên chàng rằng chàng cần nghỉ ngơi.
Chưa ai thấy Thái tử lạnh lùng và xa cách với Thái tử phi như vậy kể từ ngày chàng gặp lại nàng sau ngày tân hôn. Trong cung truyền rằng, sự sủng nịnh bấy lâu của chàng dành cho nàng chỉ là nhất thời, khi đã cảm thấy quen thuộc chàng sẽ nạp thêm phu nhân mới để cảm thấy vui vẻ hơn. Ngay từ đầu, Vạn Ma Kết đã ghét bỏ “Phúc Sư Tử”,chỉ là do lâu ngày ở bên nên sinh ra hảo cảm, nay khi gần gũi quá nhiều sẽ sinh ra chán ghét mà thôi. Lời đồn về việc chàng có người mới, những cô nương đang ra vào Đông cung Thái tử ngày một nhiều, Thái tử phi thất thế cả về địa vị lẫn tình cảm sẽ sớm bị lãng quên đã trở thành câu chuyện ở khắp hoàng cung.
Kẻ ngoài nhìn vào cuộc hôn nhân mang sắc màu chính trị này càng thêm hứng khởi khi Vạn Song Ngư sắp trở về cùng người suýt trở thành hiền thê của Ma Kết, cuộc chiến chính trị lại phảng phất nét ái tình oan trái.
Họ bàn tán, đoán già đoán non về kết cục của Thái tử phi, sự luyến tiếc khi Thái tử có thể bắt gặp vị phu nhân chính thất của hoàng đệ trở nên ly kỳ và độc đáo. Câu chuyện càng đặc sắc khi dân chúng Tự quốc thêm phần dò đoán, mặc cho người trong cuộc lúc này vẫn mang theo vẻ lãnh đạm vô tình.
So với Ma Kết về đồn thổi về những mối tình dang dở, Bạch Dương chỉ im lặng đáp lại những quan tâm của thế sự vô thường. Nàng có buồn hay không chẳng ai rõ, chỉ thấy ánh mắt nhìn về phía tẩm điện của Thái tử vẫn giữ vẻ bình thản mà quan tâm, chỉ thấy rằng nàng vẫn đều đặn thăm hỏi Ma Kết dù rằng chẳng được gặp mặt chàng. Bạch Dương cho rằng việc nàng cần làm thì dẫu có khó khăn nàng vẫn sẽ làm.
Có lẽ nàng sẽ mãi là cái bóng lặng lẽ, đến rồi lại đi, ngày qua ngày mà chẳng can dự bất cứ chuyện gì của Ma Kết nếu không phải ngày hôm đó khi đang họp bàn đột nhiên chàng lại ngất ngay trên điện lớn.
Bạch Dương khi vừa nghe tin liền vội vã đi đến.
Lần này cũng vậy, nàng lại bị chặn ngoài cửa chính dù cho vị tiểu thư của Tướng quân Lăng Bắc được phép cho vào. Bạch Dương không giữ vẻ bình thản như mọi ngày, vừa thấy cánh tay giang ra cản mình liền giận dữ quát lớn. Đám quân binh đứng chắn phía trước nhìn gương mặt lạnh lùng đến gan góc của Bạch Dương cũng bị ép lùi lại vài phần.
– Thái tử phi xin người hiểu cho tại hạ, đây là Thái tử ra lệnh, chúng tại hạ không thể nghe theo.
– Cút hết cho ta. – Bạch Dương gằn từng tiếng, nàng nắm lấy chuôi gươm của kẻ khác rồi rút ra hăm dọa. Đôi mắt nàng là tầng tầng băng giá, kẻ khác không thể không nghi ngại.
Vị cô nương từ phía trong đi ra, thấy dáng bộ dọa người của Bạch Dương liền giơ tay ngăn đám lính bên ngoài rồi từ tốn tiếp lời.
– Tiểu nữ cung kính nghênh tiếp Thái tử phi. – Nàng ta miệng cười như hoa nhưng thái độ lại chẳng mấy phần thiện cảm. – Thái tử đã hạ lệnh không tiếp Thái tử phi, người hà tất phải vất vả như vậy? Ở đây đã có Hà thái y, còn có cả tiểu nữ cũng rõ việc chăm non, khi nào Thái tử tỉnh tất báo cho người.
– Ở đây ngươi cho rằng mình là ai? – Bạch Dương không còn giữ giọng điệu bức người lúc nãy, chỉ còn lại sự lạnh nhạt khinh khi. – Dù là lệnh ngăn cản cũng là do Thái tử trực tiếp nói với ta, không phải cho ngươi. Vào cung vài ba bữa là cho rằng có thể trở thành phu nhân của Thái tử? Hay ngươi nghĩ ngươi có thể ngồi trên ngôi vị Thái tử phi.
– Thái tử phi, người nói hơi quá rồi. – Nàng ta mặt mày xám lại vì tức, dù sao cũng là tiểu thư nhà quyền thế, chưa từng bị xúc phạm nhiều đến như vậy. – Các người hãy tiễn Thái tử phi về, ở đây cần giữ yên tĩnh cho Thái tử nghỉ ngơi
Gương mặt trắng bỗng chốc ửng đỏ, vị cô nương kia lập tức sững người, gương mặt trắng nhợt còn hằn dấu vân tay, giận dữ trừng mắt lên nhìn Thiên Bạch Dương.
Kẻ khác luôn nói “Sư Tử” hiền lương, trầm tính, chỉ thích yên ổn sao giờ đây có thể ra tay ngang ngược và khó chịu đến nhường này? Một kẻ thất sủng nên biết vị thế của mình, sau này có chuyện liên lụy còn có đường lui. Ra tay như vậy, rõ ràng suy nghĩ rất nông cạn, không biết nghĩ về sau cho mình!
Một nữ nhân ngu xuẩn sao có thể lấy đi trái tim người đứng đầu thiên hạ về sau?!
Khi kẻ khác còn kinh ngạc ngoái nhìn, còn bận tâm suy đoán về hành động của Bạch Dương, nàng đã sớm không nghĩ về tương lai nữa rồi.
Nàng nào phải Phúc tiểu thư dịu dàng, trang nhã có quá nhiều điều phải giữ mình trước điều tiếng thiên hạ. Nàng chỉ là Thiên Bạch Dương, một sát thủ bị tước mất võ công, một kẻ vô dụng được nam nhân đang còn bệnh nặng ở gian phòng kia giang tay che chở. Mối bận tâm của nàng vốn chỉ là Vạn Ma Kết, ai nói hay làm gì cũng được, chỉ là lúc chàng ốm đau hay gặp nguy hiểm nàng sẽ không lui bước về sau.
Nàng vốn chỉ có chàng, vậy nên phải bảo vệ được chàng.
– Sau này ngươi là ai ta không quan tâm, nhưng hiện tại, ngay lúc này ngươi vẫn chỉ là là một tiểu thư, một kẻ chưa có địa vị trong hoàng tộc. Nếu còn vô phép hơn, không chỉ có cái tát này đâu. – Bạch Dương cao giọng, nàng vung tay áo sau đó nhìn lại đám người còn giữ bộ mặt run sợ xung quanh. – Giờ thì, lui ra.
Một người đầy quyền uy và cốt cách, không ai có thể ép nàng làm điều gì nếu bản thân nàng không muốn lấy nửa phần. Đó là điều mà vị công công ngày đêm đi bên Thái tử vẫn nói, giờ kẻ khác đã dần hiểu ra sự ương ngạch đến cố chấp này của Bạch Dương, có lẽ với người như nàng chỉ có đồng ý hoặc không.
Bạch Dương bước đi như lướt gió, đám nô tỳ thấy nàng liền vội vã lùi ra. Nàng gạt tấm mành trướng, cước chân rõ ràng rất nhanh nhưng khi đến gần nơi Ma Kết nằm nghỉ liền chậm lại, cảm giác cách xa lại dội về sự sợ hãi vô hình.
Chàng dùng ánh mắt lạnh lùng như muốn giết chết người đứng trước mặt mình, hai bàn tay vung lên gạt đổ mọi vật xung quanh. Những âm thanh vụn vỡ vang lên trong khoảng khắc, những mảnh vỡ văng đến đôi hài trắng còn chần chừ, lo toan mà sợ hãi của nàng. Đôi mắt chàng đục ngầu, Bạch Dương chỉ nhìn ra những tia máu mỏi mệt và đau đớn trong đôi mắt vốn dịu dàng, trầm lặng.
Rút cuộc, trong đêm nàng bị bắt đi chàng đã xảy ra chuyện gì?
Là điều gì có thể khiến chàng ghét bỏ nàng nhiều đến thế?
– Đám quân binh vô dụng, Hà công công đem chúng ra phạt trăm roi! Ta…
Chưa nói hết câu, Ma Kết lại gục xuống vì cơn ho. Chàng yếu tới nỗi phải bám vào tay của kẻ hầu cận đứng bên cho khỏi ngã, tất cả những người đứng trong phòng đều hoảng loạn đỡ lấy Ma Kết, để chàng ngồi lên giường nghỉ ngơi. Đáp lại sự nhiệt tình giúp đỡ, Ma Kết chỉ cố gắng vận lực đứng lên, sau đó chậm chạp gạt qua từng cánh tay đang đỡ lấy mình.
Bạch Dương ngẩn người, nàng hoàn toàn giơ tay trong vô thức, ngay cả nước mắt chảy ra cũng là trong vô thức chảy ra. Nàng đau lòng tới mức không biết phải làm gì, chỉ biết trơ khắc mà nhìn người mình yêu lạnh lùng tiến lại, chỉ biết lặng yên mà nghe tiếng thở khó nhọc từ người mình yêu đến tận xương tủy.
Ma Kết nén cơn đau như muốn nghiền nát lồng ngực, chàng cắn răng đi đến gần nơi Bạch Dương đứng. Nhìn dáng vẻ ngây dại của nàng, nhìn đôi tay vươn ra trong vô thức mà chơi vơi đến tuyệt vọng, nhìn đôi mắt lấp lánh những ánh nước đắng cay. Đó là người chàng từng hứa sẽ dành trọn hạnh phúc đến cuối đời, lại là người đầu tiên phá đi hạnh phúc trong tim nàng. Nhưng chàng sẽ chẳng còn cách khác, cũng không thể làm khác, chỉ là tuyệt đối không thể đi sai dù một bước.
– Thái tử phi, sau này nàng thấy bất kỳ ai, bất kỳ kẻ nào cũng không được ra tay tàn nhẫn như vậy. Bất kỳ lúc nào, dù ta có ra sao cũng không cần nàng quan tâm. Còn giờ, đi đi, ra khỏi tầm mắt ta.
– Vì sao chàng làm vậy? – Nàng thều thào.
– Vì ta không muốn gặp lại nàng. Quả thực, nàng quá nực cười, quá cố chấp. Không ai có thể chấp nhận được người chỉ biết bám lấy người khác. Đi đi, Phúc Sư Tử
Chàng nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, cả người đổ lại phía sau, Hà công công hoảng loạn đỡ lấy chàng rồi tiếp tục truyền thái y vào châm cứu. Lão nhìn qua Bạch Dương vẫn còn đứng lặng liền đưa tay kéo nàng về sau, dặn nhỏ vài lời.
– Người về đi, Thái tử quả thực đã chịu đủ mệt mỏi rồi. Hãy để ngài ấy nghỉ ngơi.
Vì ta không muốn gặp lại nàng nữa…
Bạch Dường dường như không biết ai đã đưa nàng ra khỏi gian phòng đổ nát đó cũng chẳng hiểu lời vị công công ấy dặn mình có ý gì, là ai đã đỡ nàng về phủ Thái tử phi trong lúc nàng còn chẳng thể bước nổi qua ngạch cửa.
Tâm trí nàng, trái tim nàng đã dừng lại ở khoảnh khắc mà chàng nói rằng không muốn gặp lại nàng nữa.
Thực lòng chàng không cần nàng nữa.
Đường quốc, tuy là nước nhỏ nhưng tuyệt nhiên ba nước Hạ, Minh, Tự đều không dám coi thường.
Đường quốc theo về địa lý thì gần bên Tự, Hạ nhưng lại có mối giao hảo lâu năm với Minh nên thành ra thế trận không theo phe nào. Thêm vào, vua nước Đường là người giỏi giao thiệp, những thứ cống nộp và quà biếu cho Tự, Hạ đều vô cùng đắt giá, dù rằng một chân bên Minh nhưng lại chẳng thể hiện rõ mối giao hảo bền đẹp cùng Minh quốc. Đó là lý do cả ba nước Tự, Hạ, Minh đều không thể làm khó nước Đường.
Đường công chúa của Đường quốc vốn là một trong những khách quý của hoàng cung đất Hạ, nàng luôn được miêu tả bằng những văn từ mĩ miều nhất. Ngoài nhan sắc chim sa cá lặn là tài năng thuộc bậc cao nhân trong thiên hạ, so với Hán Nhân Mã chính là một chín một mười, không thể so bì.
Tuy vậy, công chúa Đường quốc lại có phần nghiêng về vị Thái tử tài hoa Vương Thiên Yết của Minh quốc, nàng còn tỏ lòng ngưỡng mộ bằng một bài ca tự mình tấu lên trong dịp sinh thần chàng. Có người đồn rằng, Đường Huyền Minh, công chúa Đường quốc si mê chàng Thái tử lãnh khốc, lạnh lùng vì vẻ ngoài tựa thần tiên của chàng, còn cho rằng nàng ấu trĩ, ngu ngốc.
Họ cho rằng, giả như nàng ngưỡng mộ vị anh tài Vạn Ma Kết tuấn mĩ, nhu hòa hoặc chăng chàng Thái tử Hán Song Tử thông minh, mẫn tiệp có lẽ đã yên ấm, sủng hạnh được nhận ngút lên mây trời. So với Song Tử và Ma Kết thứ mà Thái tử Minh quốc còn thiếu chính là tình cảm, chàng ta chưa từng gặp phải tin đồn tình ái chỉ vì cách làm việc điên cuồng, điệu bộ lạnh nhạt gần xa, không sao nắm bắt.
Đường công chúa chỉ cười, nàng mặc kệ lời thiên hạ, trái tim tài nữ vốn chỉ có tài nữ hiểu, dù kẻ nàng yêu tàn nhẫn ra sao nàng vẫn nhìn ra sự yếu lòng của nó.
Đường công chúa có cái lý của nàng, vậy nên chẳng ai bắt bẻ nổi. Hơn nữa, nàng còn là quốc sắc thiên hương, tài nữ thiên hạ, một viên ngọc sáng ai nỡ lòng khiến nó vỡ tan. Vậy nên, hôn sự của nàng vẫn là chờ cái gật đầu của Vương Thiên Yết, lúc đó dù ra sao nàng cũng sẽ đi theo chàng. Vua Đường hay Hạ, Tự đều không thể thay đổi suy nghĩ này, chỉ còn cách chờ Vương Thiên Yết tỏ ý rõ ràng mới biết được Đường quốc theo ai.
Hiện tại, Đường công chúa vẫn đóng vai trò sứ thần ở Hạ đến chúc phúc cho hôn lễ của Nhân Mã và Song Ngư, những đặc ân vua Hạ dành cho nàng vốn chỉ có hơn mà không kém.
Giả như việc nửa đêm nửa hôm đột nhiên Đường Huyền Minh muốn đi dạo quanh hồ Ngọc Nữ, nơi chỉ có những người Hoàng đế coi trọng nhất mới được đến đây thưởng thức vẻ đẹp của hồ bạch liên nổi tiếng nhất đất Hạ. Tuy đã vào đông, sen cũng tàn nhưng sắc xanh của lá sen vẫn còn tươi mát, dường như màu sắc vĩnh hằng đó luôn không đổi dù là đông giá hay hạ mát.
Trên hồ Ngọc Nữ, ngoài điều kỳ diệu đó còn có làn nước biếc như bích ngọc, nghe nói thứ nước thần kỳ này còn có thể khiến làn da thiếu nữ trở nên trắng mịn, tươi trẻ. Có điều, làn nước biếc này chỉ tồn tại sự nhiệm màu của mình khi sen trắng còn nở trên mặt hồ, chính vì vậy Hoàng đế gần như đã bỏ toàn bộ tâm sức giữ gìn hồ Ngọc Nữ hơn báu vật.
Vậy mà, giờ thứ Đường Huyền Minh thấy lại là một kẻ dám cả gan nhảy xuống hồ làm loạn.
Kẻ to gan này mặc trên người chiếc áo trắng muốt, tay cầm một chiếc búa gỗ chậm chạp đi qua lớp băng mỏng trên hồ gõ tan rồi lại lội qua dòng nước lạnh. Cơ thể đó nhỏ bé, gầy gò, bóng lưng dường như chìm hẳn vào đêm tối, nếu không phải đêm nay trăng sáng có lẽ Đường Huyền Minh chẳng nhận ra sự có mặt đến mức lặng thầm của vị cô nương này.
Dáng điệu cặm cụi, mỗi bước chân lại tiến xa hơn ra giữa hồ. Nếu không phải hồ Ngọc Nữ nông nước, có lẽ tiểu cô nương gan to bằng trời kia đã chết đuối cũng nên. Đường công chúa tiến lại gần hồ, nàng dợm bước đến mép hồ, cất giọng hỏi.
– Nửa đêm nửa hôm, bạch y cô nương xuống dưới hồ Ngọc Nữ có việc gì chăng?
Bóng áo trắng đột nhiên giật mình, có lẽ nãy giờ vẫn cặm cụi làm việc mà chẳng hay sự xuất hiện của Đường công chúa. Nàng ta không quay người, chỉ dừng lại hành động đập băng tan trên hồ rồi dò dẫm bước tiếp.
– Ta tìm kỷ vật đánh rơi ở đây, tìm sắp ra rồi, hi vọng người không phiền.
– Cô nương không cảm thấy sợ sao? Hoàng đế vốn bảo vệ Ngọc Nữ hơn báu vật, giờ cô nương lại cả gan xuống hồ không lẽ không sợ bị chặt đầu? – Đường Huyền Minh hỏi lại. – Hơn nữa nước hồ rất lạnh.
– Ta đã được cho phép. – Bạch y nữ tử lại cắm cúi tìm kiếm. Nàng lại tiến ra xa hơn.
Đường Huyền Minh không hỏi thêm câu nào, nàng im lặng ngồi vào bàn đá dựng bên góc hồ quan sát cô nương đó. Đám nô tài theo nàng người nào người nấy đều bất mãn muốn lao xuống lôi vị cô nương vô phép kia ra khỏi hồ Ngọc Nữ liền bị nàng can ngăn. Một hồi sau cũng thấy cô nương đó reo lên một câu, nàng đoán chắc đã tìm thấy vật đánh mất. Đột nhiên vị cô nương áo trắng kêu “ối” một tiếng, bóng áo trắng ngã xuống mặt hồ.
Đường Huyền Minh nhìn thấy cảnh đó liền kêu hộ vệ đi theo ra giúp đỡ, đột nhiên thấy người đứng sau mình lao ra như tên bắn, lao xuống hồ Ngọc Nữ. Đường công chúa nhìn theo bóng áo đen liền ngẩn người nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ tự tại, thoải mái. Chỉ khắc sau đã thấy người vận áo chùng đen bế vị tiểu cô nương áo trắng lên bờ, người đó còn lo lắng truyền nội lực, tránh việc nàng ta bị cảm lạnh.
– Cảm ơn. – Cô nương áo trắng tránh người khỏi cái nắm vai thâm tình từ người mặc áo đen, nàng đứng dậy đối diện với Đường công chúa lại hơi cúi đầu. – Cảm ơn đã cứu giúp.
Nói rồi nàng ngẩng đầu lên, Đường Huyền Minh liền nhận ra đây là vị công chúa thất lạc của Hạ quốc. Thì ra vị cô nương cả gan xuống hồ làm loạn lại chính là cô nương không chịu nể mặt hoàng tỷ Vĩ Thuần đi tìm vị Hoàng tử đất Tự để gặp mặt dù bị từ chối cả trăm lần, suy cho cùng hoàng cung Hạ quốc này chỉ có nàng ta là dám làm những chuyện động trời như thế.
– Thì ra là Hán Linh Bảo công chúa, nghe tên đã lâu giờ mới được diện kiến. Ta là Đường Huyền Minh, sứ giả của Đường quốc, chắc công chúa đã nghe qua. – Đường Huyền Minh nghiêng mình chào lại, nàng cười như hoa rồi nhẹ nhàng tiếp lời. – Không biết thứ rơi xuống hồ là gì mà khiến công chúa phải đích thân xuống lấy?
– Không có gì, chẳng qua là món đồ tri kỷ trao tặng, không muốn đánh mất. – Thiên Bình đáp lời, nàng nhận ra sự khinh miệt qua lời nói của Đường công chúa. Có điều, với một kẻ vốn chán ghét hoàng tộc, hơn nữa cũng biết bản thân đã làm những việc khó tránh khỏi dị nghị, đàm tiếu nên Thiên Bình cũng không muốn để tâm nhiều. – Dù sao cũng cảm ơn công chúa đã cứu mạng, đã làm phiền người rồi.
– Có sao, người cứu công chúa vốn là cận vệ đi theo ta. – Nói rồi nàng quay đầu nhìn nam nhân phía sau, có chút tiếc nuối lại có chút mỉa mai.
Thiên Bình không hiểu nổi vẻ mặt Đường Huyền Minh muốn ám chỉ điều gì, nàng nhìn về phía tên cận vệ đứng phía sau Đường công chúa. Người đó mặc trên mình bộ y phục màu đen, ngay cả gương mặt cũng che kín bằng lớp mặt nạ bằng đồng, quả thực rất khó nhìn ra điệu bộ hay nét mặt của người này.
– Công chúa thông cảm cho hắn, do bị bỏng khắp người nên không muốn người khác nhìn thấy mà hoảng sợ nên mới che đi toàn bộ cơ thể, không dám để lộ chút sắc da thông thường. Hơn nữa, hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể giao tiếp bằng tay.
– Không có gì, người xấu đẹp thế nào không quan trọng, giỏi võ, trung thành, có thể bảo vệ Đường công chúa là tốt rồi. – Thiên Bình cười nhẹ, nàng cúi đầu cảm ơn nam nhân đã cứu mình ban nãy trong khi đó hai bàn tay vô thức nắm chặt ống sáo còn thấm nước lạnh buốt. – Cảm ơn đã cứu mạng, lần tới có chuyện gì giúp được ta nhất định sẽ báo đáp. Bây giờ đã muộn rồi, ta lui trước.
Đường công chúa đáp lại đôi ba câu thịnh tình, ngay khi Thiên Bình rời đi nàng ta liền im lặng, dõi mắt theo bóng nàng khuất sau hàng liễu rủ.
Rõ ràng vị công chúa thất lạc này không có gì đặc biệt, ngoài nhan sắc có phần đáng yêu thì chẳng còn gì để nói, nhưng vì sao Hoàng đế Hạ quốc lại bảo vệ nàng ta như vậy? Hơn nữa, kẻ đi theo nàng cũng…
– Các người lui đi, để Thần ở lại cùng ta. – Đường Huyền Minh hạ giọng ra lệnh, đám nô tài phía sau tức khắc ra khỏi tầm mắt.
– Nàng có việc gì cần nói? – Nam nhân áo đen ban nãy người khác còn cho rằng chàng bị câm, lúc này đây lại cất lời hỏi công chúa Đường quốc. Hơn nữa, giọng nói còn không mang theo sự kính trọng cần có.
Đường Huyền Minh quay đầu nhìn chàng, nàng giơ tay toan tháo đi lớp mặt nạ liền bị chàng cản lại. Sự lạnh lùng, xa cách này quả thực từ xưa đến nay vẫn như vậy, đối với nàng lúc nào cũng là vậy. Đường Huyền Nhân cười nhạt, động thái giơ tay lấy đi lớp mặt nạ lạnh lẽo, xa lạ lại chuyển thành chỉnh vạt áo cho chàng. Áo chùng đen thấm ướt óng ánh dưới ánh trăng, tựa như vầng sáng bạc bao quanh cơ thể cao lớn đó.
Nét mày cau lại, rõ ràng nam nhân này không hề thoải mái với hành động thân thiết của Đường Huyền Minh nhưng vẫn đứng im không nói, mặc nàng muốn làm gì thì làm. Có lẽ bản thân chàng cũng biết, nàng chẳng dám làm gì quá mức.
– Nàng ta có gì khiến chàng phải đích thân giải cứu, Thần? Nàng ta vô phép và tùy tiện, tài năng cũng chẳng lấy nửa phần, ăn nói lại khó nghe. Nói xem, Thần, nàng ta có gì để chàng phải đích thân đi cứu?
Đáp lại Đường Huyền Nhân chỉ là sự im lặng.
Đôi mắt dài nheo lại, toát ra sự lạnh lùng cô độc. Đôi mắt ấy rất đẹp, đặc biệt khi gương mặt bị che lấp thì đôi mắt càng trở nên có hồn, lúc này trở thành một điểm sáng, tôn lên vẻ cương trực, lãnh đạm vốn có ở chàng. Tựa như có muôn vàn ánh sao trong đôi mắt tưởng rằng mang theo vô vàn ấm áp và nhu hòa lại có thể khiến kẻ nhìn vào phải run sợ, lánh xa.
– Sao, chàng không muốn nói với ta hay không dám nói? – Nàng cười đầy thách thức. – Thực ra lúc nãy nàng ta chỉ trượt chân, vốn chẳng cần sự giúp đỡ bất ngờ từ chàng. Tại sao một kẻ lạnh nhạt, vô tâm như chàng lại để ý đến nàng ta?
Nói rồi nam nhân tên Thần đó lặng lẽ dạo đi, chàng cũng không chịu chậm bước để mặc Đường Huyền Nhân cau mày khó chịu phải dợm bước chạy theo phía sau. Đường công chúa cao quý lúc này liền biến thành một tiểu cô nương hờn giận tầm thường như bao cô nương khác, nàng hỏi vặn và nhõng nhẽo nhưng cuối cũng vẫn là chịu im lặng bước theo.
Mãi lúc sau tiếng ồn nhỏ đầy hờn dỗi mới biến mất khỏi hồ Ngọc Nữ, từ phía rặng liễu bóng áo trắng nhẹ nhàng bước ra. Thiên Bình nhìn theo bóng lưng cao lớn của nam nhân cứu mình và Đường công chúa, nàng ngẩn người nhìn sau đó lại cười giễu bản thân.
Rút cuộc, nàng mong chờ điều gì?
Người đó tên Thần, không phải Vương Thiên Yết.
Không phải là người đã khiến nàng đau đến nghẹn thở. Không phải người từng nói yêu nàng, không phải người sẵn sàng từ bỏ mạng sống để cứu nàng, cũng không phải người tìm mọi cách lợi dụng danh phận Thánh nữ của nàng.
Rõ ràng rất hận, rất đau nhưng không sao buông bỏ.
Đối với Thiên Bình, suốt tuần qua là chuỗi ngày dài mang theo vết thương lòng âm ỉ. Những nỗi đau lớn nhỏ nơi cung cấm dày vò nàng mỗi lúc đêm về, nhưng sau cùng mỗi canh trước khi ngủ vẫn là nàng nhớ tới gương mặt chàng đến quặn lòng xót xa. Có điều, một Vương Thiên Yết lý tính, lạnh lùng và tuyệt tình như vậy sẽ không như nàng vẫn nghĩ, sẽ không đi tìm nàng. Chàng tuyệt nhiên không bao giờ đi tìm nàng, hoặc chăng có tìm có lẽ chỉ còn là tìm Thánh nữ tứ thần mà thôi.
Thiên Bình nâng ống sáo lên, nhìn kỷ vật đã biến nàng thành kẻ ngu ngốc lao suống hồ Ngọc Nữ mà cười nhạt. Quả thực hôm nay phải trải qua nhiều thứ quá.
Một Song Ngư vô tình gặp nàng trên hồ Ngọc Nữ, câu nói đầu tiên suốt bao ngày không gặp nàng chỉ là thách thức Thiên Bình nhặt ống sáo hắn tùy ý vứt xuống hồ. Song Ngư cười nhạt mà thách thức nàng nhặt được ống sáo đó bằng chính tay mình, nhặt được rồi lúc đó hãy đến gặp hắn. Nàng tự hỏi, thực ra hắn ghét nàng nhiều đến mức nào, đến mức không thể quay lại được nữa chăng? Liệu ghét như vậy, Thiên Bình còn cố chấp gắng theo để làm gì? Nhưng rồi nàng vẫn như ma xui quỷ khiến mà lao xuống hồ giữa đêm để lấy cho kỳ được.
Một nam nhân tên Thần có muôn vàn điều giống Thiên Yết nàng từng quen, có thừa sự ngọt ngào nhu tình, ánh nhìn sáng rực tựa dải ngân hà in trong đôi mắt đó lại không phải chàng. Thiên Bình ngước lên nhìn trời, trăng hôm nay rất sáng, nhưng không sáng bằng ánh trăng trên núi.
Nàng không còn ở tộc Vu, cũng không còn bà bà bên cạnh, chẳng còn một Tiểu Dương ấm áp, thân thuộc để tâm sự những câu chuyện khiến bản thân buồn bã hay đau đớn. Những thứ thanh thuần như tình cảm của Tiểu Ngư hay cười ngày ấy, những mong chờ nàng dành cho vị công tử mang cái tên Thiên Yết chẳng vướng lấy nửa phần toan tính đã tan biến mất rồi.
Thực sự đã tan biến mất rồi….
[Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 48
[Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 47
[Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 46
[Truyện 12 chòm sao] – Hoa nở hoa tàn Chap 45
read more
Sign In or join Fanpop to add your comment